Trong thơ văn Bình_vôi

Trong Phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm, năm 1956, Lê Đạt có bài thơ "Ông bình vôi" để phê phán những cán bộ sống lâu lên lão làng nhưng "càng lớn càng đặc" trong đó có những câu:

Những kiếp người sống lâu trăm tuổiY như một cái bình vôiCàng sống càng tồiCàng sống càng bé lại...

Từ đó, Phan Khôi viết thành truyện ngắn "Ông bình vôi" [5]